Ngày sánh đôi cùng nhau bước đi trong tiếng vỗ tay, lời chúc phúc và ánh mắt hân hoan của mọi người, tôi không hề nghĩ con đường hôn nhân của chúng tôi sẽ trải qua nhiều bước ngoặt đến vậy…
Gần hai năm với ba lần đón nhận niềm vui chiếc que hiện lên vạch thứ hai, nhưng chưa lần nào chúng tôi được nhìn thấy con. Bao nhiêu niềm háo hức, hi vọng, cứ thế trôi dần qua kẽ tay, qua những giọt nước mắt lặng lẽ, những tiếng thở dài,… Hai lần đầu, tôi tự trách mình còn trẻ dại, chưa chuẩn bị tốt sức khỏe để mang thai. Lần thứ ba, tôi đã theo phác đồ dưỡng thai của bác sĩ từ sớm, vậy mà, may mắn vẫn chưa mỉm cười. Mỗi lần không giữ được con, là mỗi lần trái tim tôi thêm vô vàn vết xước. Thương bản thân mình, thương những người phụ nữ mang trái tim của mẹ nhưng chưa một lần được làm mẹ…
Nhưng cũng trong gần hai năm ấy, tôi lại được cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của hôn nhân. Những lần quằn quại vì đau đớn, những lúc khóc nấc lên, những khi tuyệt vọng đến cùng cực, tôi vẫn có một người đàn ông luôn âm thầm làm điểm tựa cho tôi. Tình yêu, sự ân cần của anh đã xoa dịu trái tim đầy vết thương này. Còn nhớ lần mất con thứ ba, sau đợt nằm viện về nhà, anh ôm tôi vào lòng và nói: “Hay là thôi em nhỉ, mình xin con nuôi cũng được. Anh không muốn nhìn em phải đau đớn thêm nữa”.
Và câu trả lời của tôi là những lần cùng anh vào Nam ra Bắc, đi khắp các bệnh viện để tìm nguyên nhân, phương án điều trị tối ưu. Chúng tôi không thể bỏ cuộc khi chưa cố gắng hết sức. Chúng tôi không thể bỏ cuộc, vì chúng tôi còn có nhau và sẽ luôn đồng hành cùng nhau. Và chúng tôi không thể bỏ cuộc, vì tôi tin rằng ở đâu đó, có những thiên thần nhỏ đang chờ đợi bố mẹ chúng – chính là chúng tôi đây.
Những cặp vợ chồng đang mong chờ tiếng khóc cười con trẻ, trong cuộc đua này, chúng ta chỉ có thể tiến tới, kiên nhẫn chờ đợi và không ngừng hi vọng. Đừng quên bên cạnh chúng ta có rất nhiều “đồng đội” sẵn sàng sẻ chia, nhiều y bác sĩ sẵn sàng hỗ trợ, lắng nghe. Chúng ta không đơn độc, nên chắc chắn chúng ta rồi sẽ đi đến đích của con đường hạnh phúc!