Từ một người vợ mong con 3 năm

Ngay từ khi mới cưới anh, mẹ chồng tôi đã mua cho bao nhiêu thuốc bổ, từ thuốc bắc đến thuốc tây đều có cả để tẩm bổ cho con dâu. Tôi cảm động đến rơi nước mắt khi cầm bát thuốc mẹ chồng cất công nấu cho tôi. Vợ chồng tôi cũng đã đi thăm khám khắp nơi, uống đủ loại thuốc nhưng niềm vui con trẻ vẫn chưa về.

May mắn là chồng tôi thương yêu vợ, hiểu được nỗi đau và lo lắng của vợ nên chồng đã chủ động bảo với bố mẹ và gia đình là do tinh trùng của chồng yếu do vậy khó thụ thai. Cả nhà buồn và không một ai dám nhắc đến câu chuyện về những đứa trẻ.
Đôi lúc nhìn anh cười tươi chơi đùa với những đứa trẻ hàng xóm, tôi muốn òa khóc buông tay mà giải thoát cho anh. Nhưng có lẽ trái tim tôi đau đớn nhất là lúc anh ở bên, ôm chặt lấy tôi vỗ về, động viên tôi cố gắng thêm.

Đến bây giờ, khi đã chạy chữa gần 3 năm, bao nhiêu vốn liếng tiền bạc tích góp được đều ra đi hết theo những thang thuốc. Tôi đôi lần tuyệt vọng buông xuôi nhưng những lúc đó, anh lại mắng: “Anh cần con nhưng vẫn cần em nhiều hơn bất cứ thứ gì. Trời cho chúng mình có con thì thật là tốt biết mấy, nhưng không có con thì đã sao, hai vợ chồng mình sẽ sống với nhau đến già, chăm lo cho nhau, chỉ cần được bên em là anh hạnh phúc lắm rồi”. Anh còn đùa thêm: “Không có con sau này đỡ mất tiền lo cưới vợ, cưới chồng cho đứa nào, hai vợ chồng mình cứ tha hồ mà hưởng thụ, không có gì phải lo nghĩ, em nhỉ”

Nghe chồng nói xong, tôi ôm chặt anh, òa khóc như một đứa trẻ. Có lẽ cuộc đời em tới lúc này hạnh phúc nhất vẫn là được làm vợ anh, chồng ạ!